“Ông ơi, cho ta con cá này được không?”
Bên tai Hà Thủ Ô vang thanh âm lảnh lót, như kéo lại hắn khỏi mờ mịt .Đây là bầu trời xanh mây trắng, núi trập trùng. Chỗ Hà Thủ Ô ở là đảo nhỏ bên cạnh hồ, trên đảo có vài thôn dân. Hà Thủ Ô ngồi trên đài cá, đội mũ rơm che nắng, trước mắt hắn có một cái cần câu, đang ở thả câu. Bên cạnh Hà Thủ Ô, đài gỗ để câu cá, trên cột gỗ có một cái lưới, lưới thả rơi vào hồ nước, mơ hồ thấy bên trong có một con cá đang chạy, muốn giãy ra nhưng không làm được. Sau lưng Hà Thủ Ô có một cô bé ngồi xổm tại đó, ngây thơ chỉ lưới đánh cá, năn nỉ Hà Thủ Ô.
“Tại sao sẽ như vậy?” Hà Thủ Ô nhìn cô bé, mắt lộ vẻ khó tin.
“Ông ơi, có nghe không? Xin ông đấy, hãy cho ta con cá đi nó thật đáng thương, ta nghĩ thả nó đi, cha mẹ của nó chắc chắn là rất lo.” Cô bé nhìn Hà Thủ Ô, năn nỉ, khuôn mặt ngây thơ khiến người không nhẫn tâm từ chối. Hà Thủ Ô im lặng, nghiêng đầu liếc con cá trong lưới. Đây là một con cá rất bình thường, nó giãy dụa trong võng, khi thì phun bọt nước, xem bộ dáng hình như mệt mỏi muốn từ bỏ.Hà Thủ Ô im lặng, nhìn cô bé, lắc đầu. Cô bé thấy Hà Thủ Ô lắc đầu thì mắt ngấn lệ, nghiêng đầu nhìn con cá trong lưới, biểu tình không nỡ. Cô bé tiến lên vài bước, nhìn cái lưới treo trên cột rũ xuống nước.
“Ông ơi, ta có thể kéo lên dây thừng nhìn thấy nó không? Xin ông.”
Hà Thủ Ô nhìn cô bé, thở dài, ngầm đồng ý yêu cầu của đối phương. Cô bé thấy Hà Thủ Ô không nói đồng ý, cũng không từ chối, lập tức vươn tay nhỏ bé cầm lấy kia dây thừng, cố sức từng chút một kéo lưới lên, cho đến khi trong lưới chậm rãi lộ ra con cá. Con cá mới rời khỏi hồ nước thì giãy dụa, Hà Thủ Ô nhìn thấy con cá có chút hung hãn.
Hiển nhiên con cá có thần trí đơn giản, nó cảm thấy dù bị Hà Thủ Ô câu nhưng vì được để trong lưới chìm vào hồ nước, trừ bỏ bị hạn chế không có tự do ra chẳng khác gì bình thường. Cô bé từng chút một kéo lên khiến nó rời khỏi mặt nước, cái này tương đương là chậm rãi cướp đi sinh mệnh của nó, khiến nó lộ vẻ sợ hãi, giãy dụa kịch liệt. Cô bé cố sức kéo lưới từng chút một, mắt thấy sắp lên đài cá, con cá vùng vẫy dữ dội. Chợt mắt cô bé lóe tia gian xảo, tay cầm đáy lưới nhấc lên trước, con cá vùng vẫy thuận thế lao ra, bùm một tiếng chìm vào hồ nước, không thấy.
“Cảm ơn ông.” Cô bé rất vui vẻ, xoay người đứng bên cạnh đài cá, đưa lưng hướng hồ nước, thè lưỡi với Hà Thủ Ô, bộ dáng rất đáng yêu.
“Đây là lựa chọn sao?” Hà Thủ Ô vẻ bình tĩnh, hơi thở dài, chậm rãi hỏi. “Vâng.” Cô bé vui vẻ đáp.
Cô bé cảm thấy mình đã làm chuyện tốt, cho con cá chạy thì chắc là nó sẽ rất cảm ơn mình. Con cá có thể trở lại bên cha mẹ của nó. Nhưng khi cô bé mới vui vẻ nói một chữ, chưa tròn câu thì bỗng dưới nước xuất hiện xoáy nước thật lớn. Thật đột ngột, vừa hiện ra thì một bóng đen bay ra. Bóng đen chớp lóe giữa không trung to cỡ một hai mét, mơ hồ thấy là con thú hình cá, rất nhanh, lập tức lao gần cô bé không hề hay biết gì. Con cá há miệng, đớp cô bé, kéo từ đài xuống hồ nước. Tiếng cười ngừng bặt, bị kéo vào hồ nước cô bé thấy rõ mãnh thú làm cô bé đau đớn, bộ dạng giống hệt như con cá cô bé đã thả, trừ kích cỡ.
Trong một khoảng khắc, mọi vật như dừng lại, chết lặng, cô bé nhìn thấy trong mắt con cá lóe tia sáng. Không phải cảm kích mà hung ác, băng giá. Cô bé đã không nói nên lời, môi mấp máy, biểu tình mờ mịt. Hà Thủ Ô nhìn thần ngữ của cô bé.
“Tại sao?’
Hà Thủ Ô nhìn mọi chuyện xảy ra, hắn không ngăn cản, đây là lựa chọn của cô bé. Khi cô bé lựa chọn nhấc lưới, thả con cá thì mọi chuyện đã định. Tiếng quẫy nước rầm rầm, máu lan nhuộm đỏ hồ nước nhỏ. Hà Thủ Ô yên lặng nhìn, nhắm lại mắt, một lát sau khi hắn mắt mở, yên lặng thả cần câu, rồi nhắm mắt lại.
Bầu trời dần thâm xịt, đổ mưa. Khi Hà Thủ Ô nhắm mắt, thế giới của hắn tĩnh lặng dần vỡ thành mảnh nhỏ, trở thành vô số mảnh nhỏ sau đó tổ hợp làm, giống như không biến đổi, lại như có biến đổi. Không biết trôi qua bao lâu, khi Hà Thủ Ô mở mắt ra, thấy bầu trời mênh mông, đổ mưa, mưa ầm ầm đánh vào nền đá, đánh vào khắp các hang cùng nghõ hẻm, bốc lên hơi nước tràn ngập thị trấn.
Discussion about this post