Cát Sâm, đây là tên của hắn, một cái tên rất vớ vẩn nhưng có chút ý nhị, đây là tên cha hắn đặt cho. Là con trai của thầy giáo, Cát Sâm cảm thấy cái tên này cũng không tệ lắm. Ít nhất nghe tên này liền hiểu hắn là ngươi đọc sách. Nhưng thực tế là hắn không thích đọc sách, hắn thích tự tay làm ra món ngon, như là nấu canh, làm mì phở. Có lẽ là ham thích, thân thể của hắn trưởng thành không yếu ớt mà là thanh niên hơi mập. Khuôn mặt hắn tròn tròn hơi chân chất, nhưng trong mắt bắn ra tia sáng cho người hiểu là người này hơi thông minh, nhưng chỉ có như thế, dù sao bị người nhìn ra thông minh thường thì có lẽ là cố ý lộ ra, là lòng tự trọng không muốn để cho người khác cảm thấy chính mình không thông minh.
Mặc dù Cát Sâm không quá thích đọc sách, nhưng là con trai của thầy giáo, hắn cảm thấy mình có thể xuất khẩu thành thơ. Tuy nhiên, Cát Sâm cảm thấy hơi khó khăn, vì thế nghe theo lời khuyên của cô gái xinh đẹp, con của ông chủ lớn lên cùng hắn.
Hắn bắt đầu thường xuyên lộ ra biểu tình tự hỏi, dù là ngủ, ăn cơm, cũng hoặc là đi đường, tóm lại dù có làm chuyện gì hắn cũng lộ ra vẻ mặt tự hỏi. Đây là cách làm của cô gái từ nhỏ hắn rất thích chỉ cho, làm ra vẻ thường xuyên tự hỏi, vậy thì người khác sẽ cho rằng hắn có học thức. Cát Sâm phát huy cách này đến cực hạn, dần dần lớn lên, ban đầu hắn ra vẻ tự hỏi, chậm rãi biến thành thật sự tự hỏi. Thậm chí khi hắn và cô gái mình yêu thành thân, trong ánh mắt hâm mộ của người xung quanh, hắn đều đang tự hỏi nhân sinh. Dù là bái thiên địa cũng do bị cô gái tức giận lôi kéo mới miễn cưỡng bái xong thiên địa. Hắn thật may mắn, bởi vì cô gái hắn thích có người cha không thích cô, vì vậy cuộc hôn nhân thân phận không xứng đôi không được cha cô gái để ý, thậm chí không xuất hiện. May mắn này luôn đi theo hắn, trong quá trình tự hỏi nhân sinh, hắn chậm rãi hiểu được cái gì, nhưng cẩn thận suy nghĩ lại không hiểu được gì cả.
Thời gian chậm rãi trôi qua, mùa hè năm thứ hai bọn họ thành thân, trong một đêm mưa, mưa to liên tục, tia chớp gào thét, vợ của hắn sắp sinh.
Đêm ngày hôm nay, cha vợ của hắn, cha của cô gái như phát điên trong mưa ngửa mặt lên trời cười to, không để ý mưa xối toàn thân. Tiếng cười quanh quẩn, mang theo bi thương. Cát Sâm nhìn cha vợ đứng trong mưa, bộ dạng điên làm hắn chìm trong suy tư, nhưng suy nghĩ rất ngắn ngủi, bị rối loạn tâm tình cắt đứt. Bởi vì vợ của hắn đang hét thảm, trong gian phòng phát ra tiếng đau đớn khó sinh. Thanh âm này làm lòng hắn run run, làm cho hắn không thể suy tư nhân sinh. Làm cho hắn thậm chí xuất hiện sợ hãi, hắn sợ hãi một ngày này sẽ là âm dương cách biệt. Hắn sợ một ngày này qua đi sẽ điên như cha vợ. Tiếng vợ hét thảm không ngừng truyền ra, cùng với tiếng cười sặc sụa trong mưa của cha vợ, người Cát Sâm run rẩy. Đúng lúc này, cửa phòng vợ hắn sắp sinh bị đẩy ra, bà đỡ biểu tình sợ hãi chạy ra.
“Yêu quái… Yêu quái!!”
Tinh thần Cát Sâm mạnh chấn động, vọt ra khỏi nhà, liếc trong phòng sinh của vợ. Cô gái vẻ mặt thống khổ. Hắn lớn tiếng kêu gọi người bên ngoài, nâng lên cỗ kiệu, theo hắn lao nhanh ra khỏi viện. Hắn muốn đi mời thầy thuốc chứ không phải bà đỡ, hắn có cảm giác mãnh liệt là lúc này sinh có lẽ là sinh tử, không phải bà đỡ có thể giúp, thầy thuốc mới có thể cứu mạng! Hắn đội mưa đi qua quán mì dù trong mưa to vẫn tồn tại, không để ý trên ghế đá trong quán có ông lão đang ngồi nhìn hắn. Cát Sâm dẫn người vội đi lướt qua.
Cho đến khi hắn mời một thầy thuốc giống như Sinh Khương thầy thuốc ở trong thị trấn, mang về sân. Cát Sâm vẻ mặt lo lắng nhìn phòng vợ sắp sinh. Hắn bỗng cắn răng đẩy cửa phòng, bước vào trong. Hắn không muốn ở bên ngoài chờ đợi, hắn muốn đi vào nơi này, kéo tay vợ cùng cô vượt qua cửa ải khó khăn. Nhưng khi hắn chuẩn bị đẩy cửa phòng thì cửa bị người từ bên trong mở ra. Tia sét đánh xuống, hắn thấy trong lòng thầy thuốc ôm anh nhi, cũng thấy vợ nằm trên giường không nhúc nhích, dường như tắt thở.
Óc hắn nổ vang, bên tai văng vẳng tiếng cười thê lương của cha vợ. Người hắn run rẩy đi tới trước mặt vợ, nhìn mặt cô trắng bệch, đã là chết xác chết nhưng khóe môi có nụ cười mẹ hiền. Trái tim hắn bị xé rách, hiện tại hắn không thể tự hỏi nhân sinh nữa, vụt xoay người nhìn chằm chằm thầy thuốc. Bất giác thân thể hắn hư ảo, hình như trước mặt hắn dần ngưng tụ ra một người. Thầy thuốc nhìn hắn, lộ vẻ khó tin, rồi lại như hiểu ra. Cát Sâm không biết tình cảnh này giống hệt như lúc trước cha vợ hắn trải qua, chỉ khác là năm đó sau lưng cha vợ hắn xuất hiện ảo ảnh, nay hắn trở thành ảo ảnh, trước người xuất hiện là ngưng tụ thân thể. Cũng vào giây phút này, óc Cát Sâm nổ vang, dường như trí nhớ bị phủ bụi bỗng lôi ra. Khi trí nhớ hiện ra thì hắn thức tỉnh khỏi luân hồi, mở mắt từ trong giấc ngủ. Trong mắt của hắn dần không điên cuồng, trở nên tỉnh táo. Bộ dạng của hắn không khác gì quá khứ nhưng mơ hồ thêm linh động.
Hắn nhắm mắt lại, trí nhớ mở ra, thức tỉnh khỏi luân hồi, hắn nhớ hết mọi thứ, hắn không phải Cát Sâm, hắn là… Hà Thủ Ô!
Hà Thủ Ô im lặng, ngoái đầu nhìn xác cô gái nằm trên giường. Khi thấy khuôn mặt của cô gái kia, người Hà Thủ Ô run lên, bộ dạng của cô giống Bạch Thược trong trí nhớ của hắn.
“Lần luân hồi này, nàng là thê tử của ta…” Hà Thủ Ô im lặng, giơ lên tay phải, nhẹ phất.
Có sức sống ùa vào người, khiến sinh mệnh sắp tan đi trong một giây hồi phục sự sống, chậm rãi mở mắt ra. Bạch Linh nhìn Hà Thủ Ô, khuôn mặt suy yếu, nở nụ cười.
“Cho ta… Xem đứa nhỏ…”
Hà Thủ Ô nhìn Bạch Linh, hắn đã thức tỉnh trí nhớ, trong lòng phức tạp nhưng không lộ ra mặt. Hà Thủ Ô gật đầu, ôm đứa bé từ trong tay thầy thuốc, đi tới bên cạnh Bạch Linh. Hai người cùng nhau nhìn anh nhi, Bạch Linh nở nụ cười mẹ hiền.
“Mặt thật giống chàng, nhưng tốt nhất là không cần giống chàng luôn ngốc nghếch.” Bạch Linh cười nói, nụ cười có chút suy yếu.
Hà Thủ Ô nhắm mắt lại che giấu phức tạp, lòng thầm thở dài. Thời gian trôi qua, chớp mắt đã ba năm.
Trong ba năm nay Hà Thủ Ô ở bên Bạch Linh, hắn không hề suy tư nhân sinh, bởi vì nhân sinh ở trước mặt hắn đã không cần suy tư. Đây là một lần luân hồi, một nhân sinh hư ảo. Trong nhân sinh tất cả mọi người ngủ say, chỉ mình Hà Thủ Ô thức tỉnh. Hắn nhìn họ vui buồn giận hờn, nhìn Bạch Linh bên cạnh dịu dàng với hắn, nhìn đứa nhỏ dần dần lớn lên, cái loại suy nghĩ này không thể dùng từ ngữ biểu đạt.
Có lúc thức tỉnh là loại thống khổ. Nếu Hà Thủ Ô không nghĩ ra mọi thứ thì hắn có thể giống như trước kia, vui vẻ sống. Nhưng hôm nay, hắn muốn là làm được, lại vì hiểu mọi thứ chỉ là giả dối nên không cách nào chìm đắm vào. Một ngày nào đó ba năm sau, cha của Bạch Linh nhắm mắt lìa đời. Lại trôi qua ba năm, cha của Hà Thủ Ô trong luân hồi này, tức là thầy giáo cũng tới phút cuối cuộc đời, buông tay nhân gian.
Sinh lão bệnh tử, đó là chuyện bình thường trên thế gian. Quán mì cũng biến mất, một mảnh trống trải, dường như biệt tích trong năm tháng.
Cho đến khi đứa nhỏ dần dần lớn lên, cho đến khi mặt Bạch Linh dần có nếp nhăn, cho đến khi trên người Hà Thủ Ô cũng có tang thương, năm tháng bất giác chạy càng xa trên thân hai người trong luân hồi. Bạch Linh rất vui, dù đã già nhưng mỗi khi nhìn Hà Thủ Ô thì ánh mắt cô dịu dàng, thì thầm kể ra thơ ấu, từ nhỏ làm bạn cho đến bây giờ cùng Hà Thủ Ô trong luân hồi. Hà Thủ Ô dần khiến mình không nhớ lại quá khứ, chậm rãi làm mình hoàn toàn đắm chìm trong luân hồi này, đếm tóc bạc của nhau, chậm rãi già đi.
Cho đến khi con gái của họ gả cho người, cho đến năm tháng vô tình. Trôi qua hơn mười năm sau, người Bạch Linh dần già đi, nếp nhăn càng ngày càng nhiều, một ngày nào đó trong đêm khuya, Bạch Linh kéo tay Hà Thủ Ô nhìn trời sao ngoài cửa sổ, thấp giọng thì thào.
“Ta nằm mơ, mơ một ngọn núi, có bộ lạc thảo nguyên mênh mông, mơ ta là cô gái của một bộ lạc, mặc áo da lông màu trắng, trán có lân tinh xinh đẹp. Chàng là người của bộ lạc khác, chàng cõng ta đi vòng vòng ngoài núi lúc rạng sáng, không muốn đưa ta về. Ta mơ một ước định, ước hẹn giữa chàng và ta.” Bạch Linh thì thào, khóe miệng mang theo mỉm cười, thanh âm thấp dần, cô nhắm mắt lại vĩnh viễn.
Hà Thủ Ô nắm tay Bạch Linh, ánh mắt nhớ lại, nhìn sinh mệnh của cô dần tan biến, nhìn toàn bộ thế giới đến hôm nay sắp trôi qua sáu mươi năm. Một năm sau, Hà Thủ Ô bán đi tứ hợp viện, bởi vì chỗ này đã không còn ai trong trí nhớ của hắn. Theo thời gian trôi qua, Hà Thủ Ô đã trở thành một ông lão lớn tuổi nhất trong thị trấn, chứng kiến năm tháng trôi qua trong thị trấn, thấy thật nhiều sinh lão bệnh tử. Thế là Hà Thủ Ô bán hết tài sản, ở một chỗ trống trong thị trấn dựng cái bàn, bày quán mì.
Hà Thủ Ô nấu mì, nước lèo, vừa bện búp bê, nhìn nhân sinh.
Năm tháng vội vàng, nhìn mặt trời mọc mặt trời lặn, nhìn bóng người đông đúc, Hà Thủ Ô ở trong quán mì thói quen mùi thuốc lá, thói quen dùng cỏ bện búp bê, thói quen ở trong canh thêm xương cá cho có mùi. Gần như mỗi ngày đều có người đánh cá đánh cá, Hà Thủ Ô như thấy được mình trong lần luân hồi nào đó. Hà Thủ Ô nhìn con cá, rời khỏi mặt nước há mồm như sắp tắt thở, còn có thầy thuốc mỗi lần đi ngang qua tuyệt không bước vào. Còn có một viên ngoại đến thị trấn, một đêm mưa viên ngoại mang theo đám tôi tế nâng kiệu đi đón thầy thuốc.
Nhìn bọn họ, Hà Thủ Ô nhắm lại mắt.
Trong cửa hàng mì luôn có một thầy giáo buồn bực, thất bại thói quen húp nước lèo, ăn mì, bất chấp mưa gió. Y thường xuyên mang theo con mình, cậu bé trông có chút thông minh đi vào quán mì cùng nhau húp nước lèo, ăn mì. Ngẫu nhiên có cô bé lại đây, thường cùng cậu bé chơi đùa trong quán, tiếng cười vui vẻ vang vọng, rơi vào tai Hà Thủ Ô. Hà Thủ Ô nhìn, khóe môi cong lên.
Mặt trời lặn, mưa tí tách rơi, Hà Thủ Ô ngồi trên ghế đá nhìn mây đen phía xa, mang theo chút cảm thán.
“Như thái dương mọc lên ở phương đông tây lạc, duyên ở trong đó, đây là nguyên nhân duyên lạc…” Hà Thủ Ô thở ra.
“Hay cho một cảnh duyên trần, đây có ràng là giác ngộ duyên cảnh, là duyên liên kết với mộng. Duyên hóa thành sợi tơ buộc chặt từng tầng, cho đến không thể tách ra, không thể chia lìa. Kiếp thứ nhất ta là người đánh cá. Nó là con cá, Bạch Thược là cô bé kia. Ta câu nó lên mặt nước, vô hình kết duyên với nó. Bạch Thược thả nó đi, sau đó bị nuốt vào hồ nước, cũng bởi vậy kết duyên… Cũng bởi vậy… Xuất hiện từ nay về sau luân hồi, nhân đây là nguyên nhân… Kiếp sau ta là thầy thuốc, nó là thai nhi trong bụng cô gái, Bạch Thược là mẹ. Ta gạt bỏ Bạch Thược lấy nó ra, cũng bởi vậy kết duyên, đây là trợ sinh chi duyên. Kiếp sau ta là viên ngoại, nó là anh nhi trong bụng vợ của ta. Ta nhìn nó lớn lên, nó là Bạch Thược, cũng là linh hồn của chiếc đèn, đây là huyết mạch chi duyên… Kiếp sau ta là thầy giáo, dạy làm việc thiện, liền kết thành giáo dưỡng chi ân… Kiếp sau ta là con cá, nó là người đánh cá, như luân hồi nghịch chuyển, ta cảm nhận cái khổ năm đó của nó, đây là đồng cảm chi duyên… Kiếp sau lại kiếp sau, cho đến khi ta cùng Bạch Thược kết tóc, nó là con của ta, đây là phụ duyên trong huyết mạch. Duyên của ta và mộng qua bảy đời, ở đời thứ tám ta là ông lão đếm nhân sinh, xem luân hồi…
Hà Thủ Ô lại nhìn thế giới này, bên ngoài đổ mưa. Mưa rất lớn, rơi ào ào. Hà Thủ Ô nhìn hồi lâu, đang định nhắm mắt thì bỗng nghe trong mưa truyền đến thanh âm như ẩn như hiện, tiếng động thê lương.
“Diệp Hạ Châu… Diệp Hạ Châu…”
Discussion about this post