Hỡi những vị anh hùng thầm lặng của Internet!
Bạn không chỉ là một người đọc, bạn là người giữ cho thế giới này tiếp tục vận hành!
Mỗi lần bạn mở trang web này, cười một chút, suy ngẫm một chút, khám phá một chút—bạn không chỉ tiếp nhận mà còn góp phần làm nên một cộng đồng tri thức sống động. Nhưng ngay lúc này, web cần bạn!
Nếu không có bạn, web có thể… biến mất! Không phải vì thiếu ý tưởng, mà vì máy chủ không chạy bằng ước mơ, lập trình viên không sống bằng gió, và WiFi chắc chắn không miễn phí!
Bạn có thể thay đổi điều đó ngay bây giờ!
Chỉ một đóng góp nhỏ từ bạn—bằng một ly cà phê, một bữa ăn nhẹ, hay chỉ một cú click—sẽ giúp web tiếp tục sáng tạo, tiếp tục phục vụ chính bạn và cộng đồng! Hãy TÀI TRỢ để trở thành vị thần bảo hộ của thế giới nội dung này!
Tk : 9918008589 – Vietcombank – Chủ TK : Nguyen Duy Trinh
Cảm ơn bạn, người hùng thầm lặng nhưng vĩ đại của Internet!
Giới thiệu
Tôi lướt Face
Không thấy ngữ
Không thấy từ.
Chỉ thấy bia sa trên nhiều bàn rượu…
Nội dung của website chỉ nhằm mục đích thêm những gì đáng yêu hơn cho cuộc sống, vui vẻ – lạc quan – sống có trách nhiệm và tuân thủ pháp luật Việt Nam. Chúng tôi không và không bao giờ có ý định đùa cợt – nhiễm nhã – chỉ trích bất kỳ cá nhân – tổ chức nào, nếu quý vị cảm thấy như thế – đó chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên. Hãy vui lòng thông báo cho chúng tôi được biết.
LuatHoaQua.Com | Email : cafenongdon@gmail.com | 05.6666.6578
—
Đêm đầu tiên tôi sống một mình trong ngôi nhà trên vùng đồi ấy, một cảm giác vừa lo sợ mơ hồ vừa phấn kích ùa vào tôi. Gió từ biển suốt đêm thổi qua những quả đồi và rít trên mái nhà và những ô cửa. Sau gần nửa tháng ở đây, tôi thấy chưa bao giờ gió ngừng thổi. Tôi hỏi một người nông dân già và ông nói từ lúc ông sinh ra và lớn lên trên vùng đồi này cho đến bây giờ gió chưa ngày nào ngừng thổi. Cả vùng đồi là cỏ và hoa dại cùng những thứ cây có thể chịu được gió. Cứ lúc nào bước ra khỏi nhà tôi cũng thấy gió thổi như muốn bứt hết tóc của mình. Trong tiếng gió là tiếng cừu kêu như tiếng trẻ con gọi mẹ. Những người nông dân ở đây không làm chuồng cho cừu. Họ thả cừu suốt năm như vậy trên những vùng đồi. Suốt đêm ấy hình như tôi không ngủ. Tôi ngồi trong chiếc ghế rộng bên lò sưởi lửa cháy suốt đêm. Đã sang đầu tháng Bảy nhưng ở đây vẫn lạnh. Suốt ngày sương mù che khuất những đỉnh đồi cao.
Xung quanh tôi chỉ có những quả đồi bất tận, chỉ có tiếng gió thổi suốt đêm từ biển cả vào, chỉ có mình tôi. Đây là lần đầu tiên tôi sống trong khung cảnh này. Tôi có cảm giác như mình đang sống trên phần đất cuối cùng của thế gian và chỉ cần đi qua bên kia dãy đồi là đến một thế giới khác. Tôi phải cám ơn số phận đã cho tôi được đi qua những năm tháng có đau đớn, có hạnh phúc, có buồn bã, có mệt mỏi và được sống ở nơi hoang vắng tưởng như vô tận này.
Có những buổi chiều tôi lang thang trên vùng đồi giống như chàng Robinson xưa. Và trên khắp vùng đồi kia bạt ngàn hoa dại nở. Có thể có những bông hoa mà chưa ai nhìn thấy bao giờ. Nhưng nó vẫn nở. Nở cả mấy triệu năm nay trong im lặng và cô độc. Nó nở vì không phải nở để cho ai trầm trồ về vẻ đẹp của nó và không phải để cho ai phải đứng ở vị trí dưới nó. Nó nở như tự thân nó phải sinh ra như vậy và kiêu hãnh như vậy dưới trời xanh vô tận kia. Nếu nó chỉ nở với mục đích để cho người khác nhìn thấy mà cúi đầu trước nó thì nó đã tàn lụi từ lâu rồi. Bởi nó không đủ kiên nhẫn để đợi trong mấy triệu năm cho tôi hay ai đó một chiều như chiều nao nhìn thấy nó và cúi đầu chiêm ngưỡng. Và tôi chợt nghĩ về số kiếp bé bỏng hình như chẳng có ý nghĩa gì của tôi trên thế gian này. Tôi đang sống không có ai biết đến những ngày ở vùng đồi mênh mông này. Những ngày mà không thù hận, không đố kỵ, không nguyền rủa, oán trách, không hơn thiệt. Nhưng có một điều tôi nhận thấy rất rõ khi tôi đứng trên đỉnh đồi một mình với hoa cỏ, với gió, với trời xanh thì lòng tôi dâng lên niềm kiêu hãnh vô cùng vì đã được sinhh ra trên thế gian này để được nhìn thấy một bông hoa dại mọc như mơ hồ dưới những lá cỏ mà không ai nhìn thấy và cũng có thể họ không cần nhìn thấy. Và tôi tự gào thét chỉ mình tôi nghe thấy về sự sinh ra, về sự hiện diện của tôi và của bông hoa dại kia dưới bầu trời ngập ánh Thiên thanh. ( nguồn : N.Q.T)
Hỡi những vị anh hùng thầm lặng của Internet!
Bạn không chỉ là một người đọc, bạn là người giữ cho thế giới này tiếp tục vận hành! 🌍
✨Mỗi lần bạn mở trang web này, cười một chút, suy ngẫm một chút, khám phá một chút—bạn không chỉ tiếp nhận mà còn góp phần làm nên một cộng đồng tri thức sống động. Nhưng ngay lúc này, web cần bạn!
🔴 Nếu không có bạn, web có thể… biến mất! Không phải vì thiếu ý tưởng, mà vì máy chủ không chạy bằng ước mơ, lập trình viên không sống bằng gió, và WiFi chắc chắn không miễn phí!
💡 Bạn có thể thay đổi điều đó ngay bây giờ!
Chỉ một đóng góp nhỏ từ bạn—bằng một ly cà phê, một bữa ăn nhẹ, hay chỉ một cú click—sẽ giúp web tiếp tục sáng tạo, tiếp tục phục vụ chính bạn và cộng đồng!
👉 Hãy TÀI TRỢ để trở thành vị thần bảo hộ của thế giới nội dung này!
🔹 Tk : 9918008589 – Vietcombank – Chủ TK : Nguyen Duy Trinh.
Cảm ơn bạn, người hùng thầm lặng nhưng vĩ đại của Internet! ❤️🔥
© Bản quyền LuatHoaQua.Com
— Tuyên bố trách nhiệm:
Nội dung của website chỉ nhằm mục đích thêm những gì đáng yêu hơn cho cuộc sống, vui vẻ – lạc quan – sống có trách nhiệm và tuân thủ pháp luật Việt Nam. Chúng tôi không và không bao giờ có ý định đùa cợt – nhiễm nhã – chỉ trích bất kỳ cá nhân – tổ chức nào, nếu quý vị cảm thấy như thế – đó chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên. Hãy vui lòng thông báo cho chúng tôi được biết.
Email : cafenongdon@gmail.com | Đt, Zalo : 05.6666.6578
phường Vân Phú – thành phố Việt Trì – tỉnh Phú Thọ – Việt Nam.