Cổ mang tên Hi Vọng.
Có một truyền thuyết lâu đời, truyền từ thế hệ này sang thế hệ khác, kể về những ngày đầu khi thế gian vừa hình thành. Trong vô số những câu chuyện được lưu truyền, Hi vọng cổ là huyền thoại vĩ đại nhất.
Người ta nói rằng, thuở sơ khai, trời đất hoang sơ, cỏ cây chưa mọc rễ, sông suối chưa vạch lối, dã thú hoành hành khắp chốn. Giữa vùng đất hoang vu ấy, một sinh linh nhỏ bé xuất hiện – Nhân Tổ, con người đầu tiên của thế gian.
Nhưng Nhân Tổ cô độc.
Hắn không có nơi trú ẩn, không có đồng loại, cũng không có ai để chỉ đường. Hắn lang thang giữa những khu rừng rậm rạp, bước qua những đồng hoang cằn cỗi, tìm kiếm thức ăn trong tuyệt vọng. Ban ngày, hắn ăn tạm những quả dại chua chát, uống nước từ dòng suối lạnh lẽo. Ban đêm, hắn cuộn mình dưới tán cây già, nghe tiếng gió thổi xuyên qua cành lá, cảm nhận sự bé nhỏ của mình giữa thiên địa rộng lớn.
Nhưng thế gian này không chỉ có giá lạnh và đói khát.
Giữa bóng tối sâu thẳm, có một loài dã thú mang tên Khốn cảnh. Chúng ưa thích mùi vị của con người, bám theo dấu chân Nhân Tổ, chờ đợi khoảnh khắc hắn kiệt sức để lao tới xé xác. Chúng rình rập trong rừng sâu, ẩn nấp sau những mỏm đá, kiên nhẫn như bóng đêm không bao giờ rời đi.
Nhân Tổ không có vỏ cứng như đá, cũng chẳng có nanh vuốt như dã thú. Làm sao hắn có thể chiến đấu với bầy Khốn cảnh? Hắn chạy trốn.
Những ngày nối tiếp nhau, hắn trốn chạy khắp nơi, ẩn mình giữa những tán cây rậm rạp, nhịn đói khi không thể tìm thấy thức ăn. Nhưng thiên nhiên ngày càng khắc nghiệt, đất đai khô cằn, trái cây cạn kiệt, muông thú biến mất. Hắn đói khát đến kiệt quệ, nằm gục bên dòng suối cạn, hơi thở mong manh.
Chính lúc ấy, ba con Cổ xuất hiện trước mặt hắn. Chúng cất lời: Chỉ cần ngươi hiến dâng sinh mệnh để nuôi dưỡng chúng ta, chúng ta sẽ giúp ngươi vượt qua cửa ải khó khăn này. Nhân Tổ ngẩng đầu lên. Sau lưng là vực sâu của tuyệt vọng. Trước mắt là cơ hội để sống sót. Hắn gật đầu. Trước tiên, hắn hiến dâng tuổi thanh xuân cho con Cổ lớn nhất. Đáp lại, nó ban cho hắn Sức mạnh. Dòng máu trong huyết quản hắn sôi trào. Đôi tay hắn siết chặt, cơ thể tràn đầy sinh lực. Từ kẻ chỉ biết chạy trốn, hắn trở thành kẻ săn mồi.Hắn lao vào những trận chiến, đánh bại từng con Khốn cảnh, máu nóng vẩy lên đôi tay rắn chắc. Hắn đứng giữa bầy thú hung bạo, nhưng không còn sợ hãi nữa. Hắn giành lấy thức ăn, tự bảo vệ mình, tồn tại một cách mạnh mẽ.
Nhưng rồi hắn nhận ra, Sức mạnh không phải là tất cả. Nó không kéo dài mãi mãi. Nó hao mòn theo thời gian. Nó không thể chống lại sự kiệt sức và bệnh tật. Vì vậy, hắn hiến dâng tuổi trung niên cho con Cổ xinh đẹp nhất. Đáp lại, nó ban cho hắn Trí Tuệ. Nhờ có Trí Tuệ, Nhân Tổ không còn chỉ biết dùng nắm đấm. Hắn học cách quan sát, cách suy nghĩ. Hắn nhận ra, có những trận chiến không cần đến sức mạnh, có những nguy hiểm có thể né tránh bằng mưu trí. Hắn biết giăng bẫy, biết lợi dụng thiên nhiên để săn bắn. Hắn không còn chỉ là một chiến binh, mà đã trở thành người làm chủ vận mệnh của mình. Nhưng thời gian trôi đi không chút khoan nhượng. Nhân Tổ già rồi. Mái tóc hắn bạc trắng như cánh đồng phủ sương. Bước chân hắn chậm chạp như dòng suối cạn dần.
Bởi vì tuổi trẻ, hắn đã dâng cho Lực lượng cổ. Bởi vì trung niên, hắn đã dâng cho Trí tuệ cổ. Đến khi tuổi già đến, hắn chẳng còn gì ngoài một thân xác tàn úa.
Và ngay lúc ấy, Lực lượng cổ và Trí tuệ cổ lạnh lùng rời đi. Con Người à, ngươi không còn gì để dâng hiến.
Hắn gục xuống. Đàn Khốn cảnh lại xuất hiện. Bóng tối bủa vây, hàm răng sắc nhọn lộ ra trong ánh trăng mờ nhạt. Hắn quá yếu đuối, quá già nua, đến cỏ dại cũng chẳng thể nhai nổi. Tuyệt vọng như màn đêm lặng lẽ phủ xuống. Ngay lúc đó, con Cổ thứ ba cất tiếng: Con người à, hãy dâng ta trái tim của ngươi. Ta sẽ giúp ngươi thoát khỏi Khốn cảnh. Nhân Tổ khóc, than rằng : Ta đã trao đi tất cả. Ngay cả bản thân cũng không còn là chính mình, dù vậy, ta vẫn muốn sống thêm một giây nữa. Nhưng con Cổ kia chỉ nhẹ nhàng nói: “Chỉ cần có trái tim, ngươi vẫn có thể tiếp tục.”
Nhân Tổ lặng thinh. Rồi, hắn mỉm cười : Ta trao trái tim ta cho ngươi. Khoảnh khắc ấy, ánh sáng bừng lên mạnh mẽ hơn bao giờ hết. Đàn Khốn cảnh gào thét : Đó là Hi vọng cổ! Chạy mau! Trong nháy mắt, bầy dã thú tan biến vào bóng tối. Từ đó, Nhân Tổ hiểu rằng: “Mỗi khi đối mặt với Khốn cảnh, hãy đặt trái tim vào Hi vọng.”
Discussion about this post